context
stringclasses 291
values | question
stringlengths 10
452
| options
sequencelengths 4
4
| answers
stringclasses 4
values |
---|---|---|---|
1. Ngày xửa ngày xưa có một tiều phu tên là Cuội. Một hôm, Cuội vào rừng, bỗng đâu gặp một con hổ con xông đến. Không kịp tránh, anh đành liều mạng vung rìu lên đánh nhau với hổ. Hổ còn non nên thua sức người, bị Cuội bổ một rìu lăn quay ra đất. Vừa lúc đó, hổ mẹ về tới nơi. Cuội chỉ kịp quăng rìu, leo tót lên cây. Từ trên cao nhìn xuống, Cuội thấy hổ mẹ chạy đến một bụi cây gần đó, đớp một ít lá về nhai mớm cho con. Khoảng giập bã trầu, hổ con tự nhiên cựa quậy, vẫy đuôi rồi sống lại. Chờ cho hổ mẹ tha con đi nơi khác, Cuội tìm đến bụi cây kia, đào gốc mang về.
2. Từ khi có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Một lần, Cuội cứu được con gái một phú ông, được phú ông gả cô gái ấy cho. Vợ chồng Cuội sống với nhau thật êm ấm. Nhưng một lần, vợ Cuội trượt chân ngã vỡ đầu, Cuội rịt lá thuốc cho mà mãi không tỉnh lại. Thương vợ, Cuội nặn thử bộ óc bằng đất cho vợ rồi rịt thuốc lại. Không ngờ vợ Cuội sống lại, tươi tỉnh như thường. Nhưng từ đó, người vợ mắc chứng bệnh hay quên.
Một lần, vợ Cuội quên lời chồng dặn, đem nước giải tưới cho cây thuốc. Vừa tưới xong, ai ngờ cây thuốc lừng lững bay lên trời. Thấy thế, Cuội vội nhảy bổ đến, túm vào rễ cây. Nhưng cây thuốc cứ bay lên, kéo theo cả Cuội lên tít cung trăng.
Ngày nay, mỗi khi nhìn lên mặt trăng, ta vẫn thấy chú Cuội ngồi dưới gốc cây thuốc quý. | Chú Cuội đã sử dụng cây thuốc quý để làm gì? | [
"Buôn bán thuốc tiên.",
"Đem dâng nhà vua.",
"Sống trường sinh.",
"Cứu sống nhiều người."
] | D |
1. Ngày xửa ngày xưa có một tiều phu tên là Cuội. Một hôm, Cuội vào rừng, bỗng đâu gặp một con hổ con xông đến. Không kịp tránh, anh đành liều mạng vung rìu lên đánh nhau với hổ. Hổ còn non nên thua sức người, bị Cuội bổ một rìu lăn quay ra đất. Vừa lúc đó, hổ mẹ về tới nơi. Cuội chỉ kịp quăng rìu, leo tót lên cây. Từ trên cao nhìn xuống, Cuội thấy hổ mẹ chạy đến một bụi cây gần đó, đớp một ít lá về nhai mớm cho con. Khoảng giập bã trầu, hổ con tự nhiên cựa quậy, vẫy đuôi rồi sống lại. Chờ cho hổ mẹ tha con đi nơi khác, Cuội tìm đến bụi cây kia, đào gốc mang về.
2. Từ khi có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Một lần, Cuội cứu được con gái một phú ông, được phú ông gả cô gái ấy cho. Vợ chồng Cuội sống với nhau thật êm ấm. Nhưng một lần, vợ Cuội trượt chân ngã vỡ đầu, Cuội rịt lá thuốc cho mà mãi không tỉnh lại. Thương vợ, Cuội nặn thử bộ óc bằng đất cho vợ rồi rịt thuốc lại. Không ngờ vợ Cuội sống lại, tươi tỉnh như thường. Nhưng từ đó, người vợ mắc chứng bệnh hay quên.
Một lần, vợ Cuội quên lời chồng dặn, đem nước giải tưới cho cây thuốc. Vừa tưới xong, ai ngờ cây thuốc lừng lững bay lên trời. Thấy thế, Cuội vội nhảy bổ đến, túm vào rễ cây. Nhưng cây thuốc cứ bay lên, kéo theo cả Cuội lên tít cung trăng.
Ngày nay, mỗi khi nhìn lên mặt trăng, ta vẫn thấy chú Cuội ngồi dưới gốc cây thuốc quý. | Tại sao chú Cuội lấy được con gái phú ông? | [
"Vì Cuội giải được câu đố của phú ông và được phú ông gả con gái cho.",
"Vì Cuội dùng thuốc quý cứu được phú ông nên được phú ông gả con gái cho.",
"Vì Cuội dùng thuốc quý cứu con gái phú ông và được phú ông gả cô gái ấy cho.",
"Vì Cuội dùng thuốc quý cứu người, kiếm được rất nhiều tiền, trở nên giàu có."
] | C |
1. Ngày xửa ngày xưa có một tiều phu tên là Cuội. Một hôm, Cuội vào rừng, bỗng đâu gặp một con hổ con xông đến. Không kịp tránh, anh đành liều mạng vung rìu lên đánh nhau với hổ. Hổ còn non nên thua sức người, bị Cuội bổ một rìu lăn quay ra đất. Vừa lúc đó, hổ mẹ về tới nơi. Cuội chỉ kịp quăng rìu, leo tót lên cây. Từ trên cao nhìn xuống, Cuội thấy hổ mẹ chạy đến một bụi cây gần đó, đớp một ít lá về nhai mớm cho con. Khoảng giập bã trầu, hổ con tự nhiên cựa quậy, vẫy đuôi rồi sống lại. Chờ cho hổ mẹ tha con đi nơi khác, Cuội tìm đến bụi cây kia, đào gốc mang về.
2. Từ khi có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Một lần, Cuội cứu được con gái một phú ông, được phú ông gả cô gái ấy cho. Vợ chồng Cuội sống với nhau thật êm ấm. Nhưng một lần, vợ Cuội trượt chân ngã vỡ đầu, Cuội rịt lá thuốc cho mà mãi không tỉnh lại. Thương vợ, Cuội nặn thử bộ óc bằng đất cho vợ rồi rịt thuốc lại. Không ngờ vợ Cuội sống lại, tươi tỉnh như thường. Nhưng từ đó, người vợ mắc chứng bệnh hay quên.
Một lần, vợ Cuội quên lời chồng dặn, đem nước giải tưới cho cây thuốc. Vừa tưới xong, ai ngờ cây thuốc lừng lững bay lên trời. Thấy thế, Cuội vội nhảy bổ đến, túm vào rễ cây. Nhưng cây thuốc cứ bay lên, kéo theo cả Cuội lên tít cung trăng.
Ngày nay, mỗi khi nhìn lên mặt trăng, ta vẫn thấy chú Cuội ngồi dưới gốc cây thuốc quý. | Theo em, chú Cuội sống trên mặt trăng thế nào? | [
"Rất sung sướng vì cung trăng là chốn thần tiên.",
"Rất khổ vì mọi thứ trên mặt trăng rất khắc nghiệt.",
"Rất buồn vì nhớ nhà, nhớ vợ..",
"Tất cả các ý trên."
] | C |
1. Ngày xửa ngày xưa có một tiều phu tên là Cuội. Một hôm, Cuội vào rừng, bỗng đâu gặp một con hổ con xông đến. Không kịp tránh, anh đành liều mạng vung rìu lên đánh nhau với hổ. Hổ còn non nên thua sức người, bị Cuội bổ một rìu lăn quay ra đất. Vừa lúc đó, hổ mẹ về tới nơi. Cuội chỉ kịp quăng rìu, leo tót lên cây. Từ trên cao nhìn xuống, Cuội thấy hổ mẹ chạy đến một bụi cây gần đó, đớp một ít lá về nhai mớm cho con. Khoảng giập bã trầu, hổ con tự nhiên cựa quậy, vẫy đuôi rồi sống lại. Chờ cho hổ mẹ tha con đi nơi khác, Cuội tìm đến bụi cây kia, đào gốc mang về.
2. Từ khi có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Một lần, Cuội cứu được con gái một phú ông, được phú ông gả cô gái ấy cho. Vợ chồng Cuội sống với nhau thật êm ấm. Nhưng một lần, vợ Cuội trượt chân ngã vỡ đầu, Cuội rịt lá thuốc cho mà mãi không tỉnh lại. Thương vợ, Cuội nặn thử bộ óc bằng đất cho vợ rồi rịt thuốc lại. Không ngờ vợ Cuội sống lại, tươi tỉnh như thường. Nhưng từ đó, người vợ mắc chứng bệnh hay quên.
Một lần, vợ Cuội quên lời chồng dặn, đem nước giải tưới cho cây thuốc. Vừa tưới xong, ai ngờ cây thuốc lừng lững bay lên trời. Thấy thế, Cuội vội nhảy bổ đến, túm vào rễ cây. Nhưng cây thuốc cứ bay lên, kéo theo cả Cuội lên tít cung trăng.
Ngày nay, mỗi khi nhìn lên mặt trăng, ta vẫn thấy chú Cuội ngồi dưới gốc cây thuốc quý. | Ngày nay, chúng ta thấy hình ảnh gì trên mặt trăng? | [
"Chú Cuội ngồi dưới cây thuốc quý.",
"Chị Hằng ngồi dưới cây thuốc quý.",
"Thỏ ngọc.",
"Chị Hằng và thỏ Ngọc."
] | A |
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao,
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.
Ai mang nước ngọt, nước lành,
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Trời trong đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. | Lá dừa được ví như thứ gì? | [
"Như cái đầu (gật đầu).",
"Như đàn lợn con.",
"Như cánh tay chiếc lược.",
"Như con người đứng canh gác trời đất."
] | C |
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao,
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.
Ai mang nước ngọt, nước lành,
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Trời trong đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. | Ngọn của cây dừa được ví với thứ gì? | [
"Như đàn lợn con.",
"Như con người đứng canh gác trời đất.",
"Như cánh tay chiếc lược.",
"Như cái đầu (gật đầu)."
] | D |
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao,
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.
Ai mang nước ngọt, nước lành,
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Trời trong đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. | Thân dừa được giống với thứ gì? | [
"Như cái đầu (gật đầu).",
"Như đàn lợn con.",
"Như con người đứng canh gác trời đất.",
"Như cánh tay chiếc lược."
] | C |
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao,
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.
Ai mang nước ngọt, nước lành,
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Trời trong đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. | Quả dừa giống với thứ gì? | [
"Như đàn lợn con.",
"Như con người đứng canh gác trời đất.",
"Như cánh tay chiếc lược.",
"Như cái đầu (gật đầu)."
] | A |
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao,
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.
Ai mang nước ngọt, nước lành,
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Trời trong đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. | Hũ rượu được ví với thứ gì của cây dừa? | [
"Ngọn dừa.",
"Tàu lá dừa.",
"Quả dừa.",
"Thân dừa."
] | C |
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu,
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.
Thân dừa bạc phếch tháng năm,
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.
Đêm hè hoa nở cùng sao,
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.
Ai mang nước ngọt, nước lành,
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.
Trời trong đầy tiếng rì rào,
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi. | Hình ảnh cây dừa đứng canh trời đất bao la mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi giúp chúng ta liên tưởng đến ai? | [
"Người nông dân hiền lành.",
"Người bà đang kể chuyện.",
"Người thầy giáo giảng bài.",
"Người lính đứng canh gác."
] | D |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Nhân vật tôi đã miêu tả đôi giày ba ta của người nào? | [
"Anh họ.",
"Ông ngoại.",
"Chị gái.",
"Bố."
] | A |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Chi tiết nào không được nhắc tới khi tả vẻ đẹp của đôi giày? | [
"Đôi giày có đế bằng cao su đi rất êm chân.",
"Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi trắng nhỏ vắt ngang.",
"Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu xanh da trời những ngày thu.",
"Cổ giày ôm sát chân."
] | A |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Màu giày được so sánh giống với thứ gì? | [
"Như màu lúa non trên đồng.",
"Như màu da trời những ngày thu.",
"Như màu nước suối trong vắt.",
"Như màu nước biển vào cuối thu."
] | B |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Tên một người bạn của nhân vật tôi là gì? | [
"Lái.",
"Thu.",
"Đội.",
"Nguyên."
] | A |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Nhân vật tôi đã làm như thế nào để vận động Lái (một cậu bé lang thang) đi học? | [
"Đôi dép màu xanh.",
"Bộ quần áo đồng phục.",
"Đôi giày ba ta màu xanh.",
"Chiếc cặp sách mới."
] | C |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Tại sao nhân vật tôi quyết định tặng Lái đôi giày ba ta màu xanh? | [
"Để Lái rủ các bạn của mình cùng tới trường.",
"Để thưởng cho cậu vì đã đạt thành tích học tốt nhất lớp.",
"Để động viên cậu trong buổi đầu cậu đến lớp.",
"Để khuyến khích cậu học giỏi hơn nữa."
] | C |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Chi tiết gì cho thấy sự xúc động của Lái khi nhận món quà? | [
"Tôi theo Lái lang thang trên khắp các đường phố.",
"Tay run run, môi mấp máy, mắt nhìn đôi giày rồi lại nhìn đôi bàn chân mình.",
"Lái ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta của một cậu bé đang dạo chơi.",
"Cậu bé lang thang được nhân vật tôi vận động đi học tên là Lái."
] | B |
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi...
Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng. | Câu văn nào thể hiện niềm vui của Lái khi được tặng đôi giày? | [
"Lái ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé.",
"Tôi theo Lái lang thang trên khắp các đường phố.",
"Lái cột chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.",
"Lái nhìn xuống đôi bàn chân đang ngọ nguậy dưới đất."
] | C |
Nườm nượp người, xe đi
Mùa xuân về trẩy hội.
Rừng mơ thay áo mới.
Xúng xính hoa đón mời.
Nơi núi cũ xa vời
Bỗng thành nơi gặp gỡ.
Một câu chào cởi mở
Hóa ra người cùng quê.
Bước mỗi bước say mê
Như giữa trang cổ tích.
Đất nước mình thanh lịch
Nên núi rừng cũng thơ.
Dù không ai đợi chờ
Cũng thấy lòng bổi hổi.
Lẫn trong làn sương khói
Một mùi thơm cứ vương.
Động chùa Tiên, chùa Hương
Đá còn vang tiếng nhạc.
Động chùa núi Hinh Bồng
Gió còn ngân khúc hát.
Ôi phải đâu lễ Phật
Người mới đi chùa Hương.
Người đi thăm đất nước
Người về trong yêu thương. | Lễ hội diễn ra ở địa danh nào? | [
"Chùa Keo.",
"Chùa Hương.",
"Chùa Hà.",
"Chùa Thầy."
] | B |
Nườm nượp người, xe đi
Mùa xuân về trẩy hội.
Rừng mơ thay áo mới.
Xúng xính hoa đón mời.
Nơi núi cũ xa vời
Bỗng thành nơi gặp gỡ.
Một câu chào cởi mở
Hóa ra người cùng quê.
Bước mỗi bước say mê
Như giữa trang cổ tích.
Đất nước mình thanh lịch
Nên núi rừng cũng thơ.
Dù không ai đợi chờ
Cũng thấy lòng bổi hổi.
Lẫn trong làn sương khói
Một mùi thơm cứ vương.
Động chùa Tiên, chùa Hương
Đá còn vang tiếng nhạc.
Động chùa núi Hinh Bồng
Gió còn ngân khúc hát.
Ôi phải đâu lễ Phật
Người mới đi chùa Hương.
Người đi thăm đất nước
Người về trong yêu thương. | Đoạn thơ thứ nhất đã diễn đạt cảnh như thế nào? | [
"Mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc.",
"Cảnh rừng xuân rất đẹp và thơ mộng.",
"Mùa xuân về tràn ngập đất nước.",
"Mùa xuân rất ấm áp."
] | B |
Nườm nượp người, xe đi
Mùa xuân về trẩy hội.
Rừng mơ thay áo mới.
Xúng xính hoa đón mời.
Nơi núi cũ xa vời
Bỗng thành nơi gặp gỡ.
Một câu chào cởi mở
Hóa ra người cùng quê.
Bước mỗi bước say mê
Như giữa trang cổ tích.
Đất nước mình thanh lịch
Nên núi rừng cũng thơ.
Dù không ai đợi chờ
Cũng thấy lòng bổi hổi.
Lẫn trong làn sương khói
Một mùi thơm cứ vương.
Động chùa Tiên, chùa Hương
Đá còn vang tiếng nhạc.
Động chùa núi Hinh Bồng
Gió còn ngân khúc hát.
Ôi phải đâu lễ Phật
Người mới đi chùa Hương.
Người đi thăm đất nước
Người về trong yêu thương. | Chùa Hương đã trở thành nơi để làm gì của con người? | [
"Chùa Hương có cảnh đẹp khiến lòng người say mê.",
"Chùa Hương trở thành không gian gặp gỡ của con người.",
"Chùa Hương vào mùa xuân, cảnh rất đẹp và thơ mộng.",
"Tất cả các ý trên."
] | B |
Nườm nượp người, xe đi
Mùa xuân về trẩy hội.
Rừng mơ thay áo mới.
Xúng xính hoa đón mời.
Nơi núi cũ xa vời
Bỗng thành nơi gặp gỡ.
Một câu chào cởi mở
Hóa ra người cùng quê.
Bước mỗi bước say mê
Như giữa trang cổ tích.
Đất nước mình thanh lịch
Nên núi rừng cũng thơ.
Dù không ai đợi chờ
Cũng thấy lòng bổi hổi.
Lẫn trong làn sương khói
Một mùi thơm cứ vương.
Động chùa Tiên, chùa Hương
Đá còn vang tiếng nhạc.
Động chùa núi Hinh Bồng
Gió còn ngân khúc hát.
Ôi phải đâu lễ Phật
Người mới đi chùa Hương.
Người đi thăm đất nước
Người về trong yêu thương. | Dòng nào dưới đây nói đúng về nội dung của khổ thơ thứ 3? | [
"Chùa Hương trở thành không gian gặp gỡ của con người.",
"Chùa Hương vào mùa xuân, cảnh rất đẹp và thơ mộng.",
"Chùa Hương có cảnh đẹp khiến lòng người say mê.",
"Tất cả các ý trên."
] | C |
Nườm nượp người, xe đi
Mùa xuân về trẩy hội.
Rừng mơ thay áo mới.
Xúng xính hoa đón mời.
Nơi núi cũ xa vời
Bỗng thành nơi gặp gỡ.
Một câu chào cởi mở
Hóa ra người cùng quê.
Bước mỗi bước say mê
Như giữa trang cổ tích.
Đất nước mình thanh lịch
Nên núi rừng cũng thơ.
Dù không ai đợi chờ
Cũng thấy lòng bổi hổi.
Lẫn trong làn sương khói
Một mùi thơm cứ vương.
Động chùa Tiên, chùa Hương
Đá còn vang tiếng nhạc.
Động chùa núi Hinh Bồng
Gió còn ngân khúc hát.
Ôi phải đâu lễ Phật
Người mới đi chùa Hương.
Người đi thăm đất nước
Người về trong yêu thương. | Những động chùa nào được nhắc đến trong bài thơ? | [
"Động chùa Tiên và động chùa núi Hinh.",
"Phong Nha - Kẻ Bàng.",
"Bái Đính.",
"Động núi Bà Đen."
] | A |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Ai là người đã tạo ra 2 bím tóc xinh đẹp của Hà? | [
"Mẹ Hà.",
"Mẹ thầy.",
"Mẹ bạn.",
"Cô giáo."
] | A |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Vì sao Hà khóc? | [
"Vì Hà bị ngã xuống đất.",
"Vì bị hỏng bím tóc đẹp.",
"Vì Tuấn đùa dai với mình.",
"Vì tóc hay bị gãy."
] | C |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Thầy giáo làm cho Hà vui lên bằng cách nào? | [
"Khen Hà ngoan.",
"Trách mắng Tuấn.",
"Khen tóc của Hà đẹp.",
"Cho vài cục kẹo."
] | C |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Nghe lời thầy, Tuấn đã làm gì với Hà? | [
"Nói lời xin lỗi Hà.",
"Bảo Hà đừng khóc.",
"Khen Hà có bím tóc đẹp.",
"Phải đối xử tốt với các bạn gái."
] | A |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Vật gì xuất hiện trên hai bím tóc của Hà? | [
"Cái nơ.",
"Cái khăn.",
"Bông hoa.",
"Chiếc lá."
] | A |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Thầy đã dạy bảo Tuấn như thế nào? | [
"Đối xử tốt với người khác giới.",
"Phải luôn giúp đỡ các bạn nam.",
"Phải yêu thương con người.",
"Phải học hành chăm chỉ."
] | A |
1. Một hôm, Hà nhờ mẹ tết cho hai bím tóc nhỏ, mỗi bím tóc buộc một cái nơ.
2. Khi Hà đến trường, mấy bạn gái cùng lớp reo lên: "Ái chà chà! Bím tóc đẹp quá!" Điều đó làm Hà rất vui. Nhưng Tuấn bỗng sấn tới, nắm bím tóc và nói:
- Tớ mệt quá. Cho tớ vịn vào nó một lúc.
Tuấn lớn hơn Hà. Vì vậy, mỗi lần cậu kéo bím tóc, cô bé lại loạng choạng và cuối cùng ngã phịch xuống đất. Tuấn vẫn đùa dai, cứ cầm bím tóc mà kéo. Hà òa khóc. Rồi vừa khóc, em vừa chạy đi mách thầy.
3. Thầy giáo nhìn hai bím tóc xinh xinh của Hà, vui vẻ nói:
- Đừng khóc, tóc của em đẹp lắm!
Hà ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi:
- Thật không ạ?
- Thật chứ!
Nghe thầy nói thế, Hà nín hẳn:
- Thưa thầy, em sẽ không khóc nữa.
Thầy giáo cười. Hà cũng cười.
4. Tan học, Tuấn đến trước mặt Hà, gãi đầu ngượng nghịu:
- Tớ xin lỗi vì lúc nãy kéo bím tóc của bạn. Thầy giáo đã phê bình tớ. Thầy bảo phải đối xử tốt với các bạn gái. | Những nhân vật/người nào xuất hiện trong bài đọc nào? | [
"Học sinh, phụ huynh và thầy giáo.",
"Hà, Tuấn và thầy của Tuấn.",
"Thầy, Hà và Tuấn.",
"Các bạn học sinh và thầy giáo."
] | A |
Ngày đó, gia đình tôi còn rất nghèo. Ba làm thợ mộc, mẹ làm ở vườn ươm, nuôi anh trai tôi đi học và tôi – một con bé lên năm tuổi.
Anh em tôi không có nhiều đồ chơi: vài mẩu đồ gỗ ba cho để xếp hình, mấy lọn tơ rối làm tóc giả để chơi biểu diễn thời trang mẹ xin ở xưởng. Hôm nào mà ba mẹ không bắt ngủ trưa là tôi phóng vọt sang nhà cái Ngọc hàng xóm chơi ké. Nhà nó rất giàu, có nhiều đồ chơi và đương nhiên, có cả những con búp bê. Lúc nào tôi cũng mong ước có được một con búp bê như thế. Một hôm cha tôi bảo:
- Hôm nay là ngày Nô-en, trước khi ngủ, con hãy cầu nguyện xin ông già Nô-en cho con một con búp bê. Điều ước sẽ thành sự thật.
Sáng hôm sau, tôi hét toáng lên sung sướng khi thấy trong chiếc tất tôi treo ở đầu giường ló ra một cái đầu búp bê. Tôi dốc ngược chiếc tất ra, không phải là một đâu nhé, mà có tới ba em búp bê: một bé trai bằng gỗ, một bé gái bằng vải tóc xoăn bạch kim và một bé gái nhỏ mũm mĩm bằng giấy bìa bồi. Có một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ em búp bê trai và anh tôi đã đọc cho tôi nghe những lời như sau:
“Bé Giang thân mến!
Dù cháu chỉ xin ông một con búp bê nhưng vì cháu là một em bé ngoan nên ông đã cho cháu một gia đình búp bê. Hãy luôn ngoan và hiếu thảo cháu nhé!
Ông già Nô-en”
Mười lăm năm sau, tôi đã lớn khôn, đã trưởng thành. Anh tôi cho tôi biết sự thật về sự ra đời của những con búp bê.
Thì ra chẳng có một ông già Nô-en áo đỏ nào tặng quà cho tôi, mà có tới ba ông già Nô-en mặc áo màu đỏ là ba, mẹ và anh tôi. Tối hôm ấy, ba đã tỉ mẩn gọt đẽo khúc gỗ thành con búp bê trai; mẹ cần mẫn chắp những mẩu vải vụn thành bé búp bê; còn anh tôi, loay hoay cả buổi tối để làm xong con búp bê bằng bìa bồi….
Những ông già Nô-en của con ơi, con thương mọi người nhiều lắm! | Vì sao bạn nhỏ cầu xin ông già Nô-en cho một con búp bê? | [
"Vì bạn thấy bạn Ngọc nhà hàng xóm có búp bê.",
"Vì đây là phong tục trong đêm Giáng sinh.",
"Vì gia đình bạn nghèo, không có đồ chơi mà bạn lại rất thích búp bê.",
"Đó là sở thích của bạn nhỏ."
] | A |
Ngày đó, gia đình tôi còn rất nghèo. Ba làm thợ mộc, mẹ làm ở vườn ươm, nuôi anh trai tôi đi học và tôi – một con bé lên năm tuổi.
Anh em tôi không có nhiều đồ chơi: vài mẩu đồ gỗ ba cho để xếp hình, mấy lọn tơ rối làm tóc giả để chơi biểu diễn thời trang mẹ xin ở xưởng. Hôm nào mà ba mẹ không bắt ngủ trưa là tôi phóng vọt sang nhà cái Ngọc hàng xóm chơi ké. Nhà nó rất giàu, có nhiều đồ chơi và đương nhiên, có cả những con búp bê. Lúc nào tôi cũng mong ước có được một con búp bê như thế. Một hôm cha tôi bảo:
- Hôm nay là ngày Nô-en, trước khi ngủ, con hãy cầu nguyện xin ông già Nô-en cho con một con búp bê. Điều ước sẽ thành sự thật.
Sáng hôm sau, tôi hét toáng lên sung sướng khi thấy trong chiếc tất tôi treo ở đầu giường ló ra một cái đầu búp bê. Tôi dốc ngược chiếc tất ra, không phải là một đâu nhé, mà có tới ba em búp bê: một bé trai bằng gỗ, một bé gái bằng vải tóc xoăn bạch kim và một bé gái nhỏ mũm mĩm bằng giấy bìa bồi. Có một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ em búp bê trai và anh tôi đã đọc cho tôi nghe những lời như sau:
“Bé Giang thân mến!
Dù cháu chỉ xin ông một con búp bê nhưng vì cháu là một em bé ngoan nên ông đã cho cháu một gia đình búp bê. Hãy luôn ngoan và hiếu thảo cháu nhé!
Ông già Nô-en”
Mười lăm năm sau, tôi đã lớn khôn, đã trưởng thành. Anh tôi cho tôi biết sự thật về sự ra đời của những con búp bê.
Thì ra chẳng có một ông già Nô-en áo đỏ nào tặng quà cho tôi, mà có tới ba ông già Nô-en mặc áo màu đỏ là ba, mẹ và anh tôi. Tối hôm ấy, ba đã tỉ mẩn gọt đẽo khúc gỗ thành con búp bê trai; mẹ cần mẫn chắp những mẩu vải vụn thành bé búp bê; còn anh tôi, loay hoay cả buổi tối để làm xong con búp bê bằng bìa bồi….
Những ông già Nô-en của con ơi, con thương mọi người nhiều lắm! | Bạn nhỏ đã nhận được gì? | [
"Một con búp bê thật xinh.",
"Một gia đình búp bê.",
"Một chiếc tất chứa đầy đồ chơi đẹp.",
"Hai con búp bê."
] | B |
Ngày đó, gia đình tôi còn rất nghèo. Ba làm thợ mộc, mẹ làm ở vườn ươm, nuôi anh trai tôi đi học và tôi – một con bé lên năm tuổi.
Anh em tôi không có nhiều đồ chơi: vài mẩu đồ gỗ ba cho để xếp hình, mấy lọn tơ rối làm tóc giả để chơi biểu diễn thời trang mẹ xin ở xưởng. Hôm nào mà ba mẹ không bắt ngủ trưa là tôi phóng vọt sang nhà cái Ngọc hàng xóm chơi ké. Nhà nó rất giàu, có nhiều đồ chơi và đương nhiên, có cả những con búp bê. Lúc nào tôi cũng mong ước có được một con búp bê như thế. Một hôm cha tôi bảo:
- Hôm nay là ngày Nô-en, trước khi ngủ, con hãy cầu nguyện xin ông già Nô-en cho con một con búp bê. Điều ước sẽ thành sự thật.
Sáng hôm sau, tôi hét toáng lên sung sướng khi thấy trong chiếc tất tôi treo ở đầu giường ló ra một cái đầu búp bê. Tôi dốc ngược chiếc tất ra, không phải là một đâu nhé, mà có tới ba em búp bê: một bé trai bằng gỗ, một bé gái bằng vải tóc xoăn bạch kim và một bé gái nhỏ mũm mĩm bằng giấy bìa bồi. Có một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ em búp bê trai và anh tôi đã đọc cho tôi nghe những lời như sau:
“Bé Giang thân mến!
Dù cháu chỉ xin ông một con búp bê nhưng vì cháu là một em bé ngoan nên ông đã cho cháu một gia đình búp bê. Hãy luôn ngoan và hiếu thảo cháu nhé!
Ông già Nô-en”
Mười lăm năm sau, tôi đã lớn khôn, đã trưởng thành. Anh tôi cho tôi biết sự thật về sự ra đời của những con búp bê.
Thì ra chẳng có một ông già Nô-en áo đỏ nào tặng quà cho tôi, mà có tới ba ông già Nô-en mặc áo màu đỏ là ba, mẹ và anh tôi. Tối hôm ấy, ba đã tỉ mẩn gọt đẽo khúc gỗ thành con búp bê trai; mẹ cần mẫn chắp những mẩu vải vụn thành bé búp bê; còn anh tôi, loay hoay cả buổi tối để làm xong con búp bê bằng bìa bồi….
Những ông già Nô-en của con ơi, con thương mọi người nhiều lắm! | Ai đã gửi món quà cho bạn nhỏ? | [
"Bố, mẹ và anh trai.",
"Ông già Nô-en.",
"Những ông già Nô-en.",
"Ông bà ngoại."
] | A |
Ngày đó, gia đình tôi còn rất nghèo. Ba làm thợ mộc, mẹ làm ở vườn ươm, nuôi anh trai tôi đi học và tôi – một con bé lên năm tuổi.
Anh em tôi không có nhiều đồ chơi: vài mẩu đồ gỗ ba cho để xếp hình, mấy lọn tơ rối làm tóc giả để chơi biểu diễn thời trang mẹ xin ở xưởng. Hôm nào mà ba mẹ không bắt ngủ trưa là tôi phóng vọt sang nhà cái Ngọc hàng xóm chơi ké. Nhà nó rất giàu, có nhiều đồ chơi và đương nhiên, có cả những con búp bê. Lúc nào tôi cũng mong ước có được một con búp bê như thế. Một hôm cha tôi bảo:
- Hôm nay là ngày Nô-en, trước khi ngủ, con hãy cầu nguyện xin ông già Nô-en cho con một con búp bê. Điều ước sẽ thành sự thật.
Sáng hôm sau, tôi hét toáng lên sung sướng khi thấy trong chiếc tất tôi treo ở đầu giường ló ra một cái đầu búp bê. Tôi dốc ngược chiếc tất ra, không phải là một đâu nhé, mà có tới ba em búp bê: một bé trai bằng gỗ, một bé gái bằng vải tóc xoăn bạch kim và một bé gái nhỏ mũm mĩm bằng giấy bìa bồi. Có một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ em búp bê trai và anh tôi đã đọc cho tôi nghe những lời như sau:
“Bé Giang thân mến!
Dù cháu chỉ xin ông một con búp bê nhưng vì cháu là một em bé ngoan nên ông đã cho cháu một gia đình búp bê. Hãy luôn ngoan và hiếu thảo cháu nhé!
Ông già Nô-en”
Mười lăm năm sau, tôi đã lớn khôn, đã trưởng thành. Anh tôi cho tôi biết sự thật về sự ra đời của những con búp bê.
Thì ra chẳng có một ông già Nô-en áo đỏ nào tặng quà cho tôi, mà có tới ba ông già Nô-en mặc áo màu đỏ là ba, mẹ và anh tôi. Tối hôm ấy, ba đã tỉ mẩn gọt đẽo khúc gỗ thành con búp bê trai; mẹ cần mẫn chắp những mẩu vải vụn thành bé búp bê; còn anh tôi, loay hoay cả buổi tối để làm xong con búp bê bằng bìa bồi….
Những ông già Nô-en của con ơi, con thương mọi người nhiều lắm! | Câu chuyện muốn nói với chúng ta điều gì? | [
"Muốn được quà Nô-en hãy cầu nguyện xin ông già Nô-en.",
"Muốn được quà Nô-en hãy là một người con ngoan hiếu thảo.",
"Thật là hạnh phúc khi được sống trong sự quan tâm, yêu thương của mọi người trong gia đình.",
"Tuổi thơ phải gắn liền với búp bê."
] | C |
Ngày đó, gia đình tôi còn rất nghèo. Ba làm thợ mộc, mẹ làm ở vườn ươm, nuôi anh trai tôi đi học và tôi – một con bé lên năm tuổi.
Anh em tôi không có nhiều đồ chơi: vài mẩu đồ gỗ ba cho để xếp hình, mấy lọn tơ rối làm tóc giả để chơi biểu diễn thời trang mẹ xin ở xưởng. Hôm nào mà ba mẹ không bắt ngủ trưa là tôi phóng vọt sang nhà cái Ngọc hàng xóm chơi ké. Nhà nó rất giàu, có nhiều đồ chơi và đương nhiên, có cả những con búp bê. Lúc nào tôi cũng mong ước có được một con búp bê như thế. Một hôm cha tôi bảo:
- Hôm nay là ngày Nô-en, trước khi ngủ, con hãy cầu nguyện xin ông già Nô-en cho con một con búp bê. Điều ước sẽ thành sự thật.
Sáng hôm sau, tôi hét toáng lên sung sướng khi thấy trong chiếc tất tôi treo ở đầu giường ló ra một cái đầu búp bê. Tôi dốc ngược chiếc tất ra, không phải là một đâu nhé, mà có tới ba em búp bê: một bé trai bằng gỗ, một bé gái bằng vải tóc xoăn bạch kim và một bé gái nhỏ mũm mĩm bằng giấy bìa bồi. Có một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ em búp bê trai và anh tôi đã đọc cho tôi nghe những lời như sau:
“Bé Giang thân mến!
Dù cháu chỉ xin ông một con búp bê nhưng vì cháu là một em bé ngoan nên ông đã cho cháu một gia đình búp bê. Hãy luôn ngoan và hiếu thảo cháu nhé!
Ông già Nô-en”
Mười lăm năm sau, tôi đã lớn khôn, đã trưởng thành. Anh tôi cho tôi biết sự thật về sự ra đời của những con búp bê.
Thì ra chẳng có một ông già Nô-en áo đỏ nào tặng quà cho tôi, mà có tới ba ông già Nô-en mặc áo màu đỏ là ba, mẹ và anh tôi. Tối hôm ấy, ba đã tỉ mẩn gọt đẽo khúc gỗ thành con búp bê trai; mẹ cần mẫn chắp những mẩu vải vụn thành bé búp bê; còn anh tôi, loay hoay cả buổi tối để làm xong con búp bê bằng bìa bồi….
Những ông già Nô-en của con ơi, con thương mọi người nhiều lắm! | Ba ông già Nô-en là ai? | [
"Là người trong gia đình của nhân vật tôi.",
"Là người bên ngoài gia đình của nhân vật tôi.",
"Là nhân vật làm nhiều điều hay cho đời.",
"Là nhân vật quyền lực."
] | A |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Từ nào được nhắc nhiều lần trong bài thơ này? | [
"Con diều.",
"Con đò.",
"Người.",
"Quê hương."
] | D |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Bài thơ Quê hương được chia thành mấy khổ? | [
"Một khổ.",
"Hai khổ.",
"Ba khổ.",
"Bốn khổ."
] | D |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Quê hương được định nghĩa bằng những sự vật nào? | [
"Chùm khế ngọt, đường đi học, hoa cau, con đò nhỏ, cầu tre nhỏ và đêm trăng tỏ.",
"Chùm khế ngọt, đường đi học, con diều biếc, con đò nhỏ, tuổi thơ và đêm trăng tỏ.",
"Chùm khế ngọt, đường đi học, con diều biếc, con đò nhỏ, cầu tre nhỏ và nón là.",
"Chùm khế ngọt, đường đi học, con diều biếc, con đò nhỏ, cầu tre nhỏ và đêm trăng tỏ."
] | D |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Trong khổ thơ đầu tiên, quê hương được so sánh như hình ảnh nào? | [
"Cầu tre nhỏ, đêm trăng tỏ.",
"Người mẹ.",
"Con diều biếc, con đò nhỏ.",
"Chùm khế ngọt, đường đi học."
] | D |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Trong khổ thơ thứ 2, quê hương được so sánh như hình ảnh nào? | [
"Con diều biếc, con đò nhỏ.",
"Cầu tre nhỏ, đêm trăng tỏ.",
"Chùm khế ngọt, đường đi học.",
"Người mẹ ruột thịt."
] | A |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Trong khổ thơ thứ ba, quê hương được so sánh như hình ảnh nào? | [
"Người mẹ ruột thịt.",
"Chùm khế ngọt, đường đi học.",
"Cầu tre nhỏ, đêm trăng tỏ.",
"Con diều biếc, con đò nhỏ."
] | C |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Tại sao quê hương được so sánh với mẹ? | [
"Vì đó là nơi ta sinh ra và được nuôi dưỡng khôn lớn, trưởng thành.",
"Vì đó là nơi mà ta hằng mơ ước được đặt chân tới.",
"Vì đó là nơi mà ta có những người bạn thân.",
"Tất cả các ý trên."
] | A |
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người. | Nội dung của bài thơ này là gì? | [
"Tình yêu quê hương là tình cảm tự nhiên, sâu sắc khiến ta khôn lớn, trưởng thành.",
"Tình cảm gia đình là tình cảm tự nhiên, sâu sắc khiến ta có động lực, cảm hứng...",
"Tình yêu đất nước là tình yêu gắn với những gì gần gũi, thân thuộc, bình dị nhất.",
"Tất cả các ý trên."
] | A |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Bin là một cậu bé có sở thích gì? | [
"Rất thích đọc sách.",
"Rất thích siêu nhân.",
"Rất ham đá bóng.",
"Rất ham vẽ."
] | D |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Biểu hiện nào cho thấy Bin rất ham vẽ? | [
"Em vẽ trên nền nhà, sân gạch, vẽ bằng phấn và than.",
"Em vẽ chân dung mọi người, phong cảnh quê hương,...",
"Em vẽ đầy các tập vở vẽ mà em có.",
"Em vẽ rất đẹp các bài trong vở vẽ ở lớp."
] | A |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Mẹ đã làm gì khi thấy Bin thích vẽ? | [
"Sơn trắng bức tường cho em vẽ.",
"Cho em đi học thêm môn vẽ.",
"Cấm em vẽ linh tinh lên tường.",
"Mua cho em màu và vở vẽ."
] | D |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Thấy Bin có đam mê về vẽ, mẹ đã mua vở, màu vẽ và nói gì với em? | [
"Con vẽ các thành viên gia đình mình cho mẹ xem!.",
"Con hãy dùng vở này mà vẽ, đừng vẽ lên tường!.",
"Con vẽ thứ con hay vẽ đẹp nhất cho mẹ xem!.",
"Con vẽ con ngựa nhà mình cho mẹ xem!."
] | D |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Bạn Bin đã vẽ con ngựa như thế nào? | [
"Đem vở ra tận chuồng ngựa tập vẽ, hí hoáy, vẽ rồi xóa, xóa rồi vẽ.",
"Đặt vở lên bàn, vẽ và tô một mạch, hoàn thành bức vẽ con ngựa.",
"Đem vở vẽ ra ngồi trước cửa sổ, bắt đầu tưởng tượng và phác thảo.",
"Em hí hoáy không vẽ được vì quen vẽ trên tường và sân gạch hơn."
] | A |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Vì sao mẹ lại hỏi Bin: "Con vẽ con gì đây?"? | [
"Vì mẹ chưa bao giờ nhìn thấy con ngựa.",
"Vì Bin vẽ ngựa mà chẳng giống con ngựa.",
"Vì Bin chưa bao giờ nhìn thấy con ngựa.",
"Vì Bin đổi ý vẽ con bò."
] | B |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Bin đã nói gì để giải thích cho bức vẽ của mình về con ngựa như thế nào? | [
"Con ngựa đấy, mẹ ạ!.",
"Con vẽ bò đấy, mẹ ạ!.",
"Con không vẽ con ngựa.",
"Con không biết vẽ ngựa."
] | A |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Bạn Bin định chữa bức vẽ lỗi của mình như thế nào? | [
"Vẽ thêm hai cái sừng cho thành con bò.",
"Viết chú thích vào bên cạnh bức vẽ.",
"Vẽ lại con ngựa vào trang giấy khác.",
"Vẽ thêm hai cái sừng cho thành con trâu."
] | A |
Bin rất ham vẽ. Trên nền nhà, ngoài sân gạch, chỗ nào cũng có những bức vẽ của em, bức thì vẽ bằng phấn, bức lại vẽ bằng than. Thấy thế, mẹ mua cho em một quyển vở vẽ, một hộp bút chì màu và bảo:
- Con vẽ con ngựa của nhà mình cho mẹ xem!
Bin đem vở và bút ra tận chuồng ngựa tập vẽ. Hí hoáy một lúc lâu, vẽ rồi xóa, xóa rồi lại vẽ. Cuối cùng, Bin cũng vẽ xong. Em đem bức vẽ vào khoe với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên:
- Con vẽ con gì đây?
Bin giải thích:
- Con ngựa đấy, mẹ ạ!
Mẹ bảo:
- Sao mẹ chẳng thấy giống con ngựa nhỉ?
Bin ngắm bức vẽ một hồi, rồi nói:
- Đúng, không phải con ngựa. Thôi, để con vẽ thêm hai cái sừng cho nó thành con bò vậy. | Lời khuyên nào nên khuyên Bin cho vơi đi nỗi buồn? | [
"Đừng vẽ nữa, cậu vẽ không đẹp đâu.",
"Đừng vẽ nữa, thôi cậu hãy chuyển sang học cái khác đi.",
"Đừng có vẽ nữa, chỉ thêm tốn thời gian và công sức.",
"Đừng nản lòng, cứ chăm chỉ tập rồi cậu sẽ vẽ đẹp hơn!."
] | D |
Một cậu bé người Ba Lan muốn học đàn dương cầm, thế nhưng cha cậu lại bảo mấy ngón tay của cậu múp míp và ngắn quá, không thể nào chơi đàn hay được. Ông khuyên cậu hãy thử học chơi kèn, thế rồi sau đó một nhạc công chuyên nghiệp lại nói rằng cậu không có được đôi môi thích hợp.
Một ngày kia, cậu được gặp gỡ nhạc sĩ dương cầm lừng danh An-tôn Ru-bin-xtên. Con người nổi tiếng này đã trao cho cậu một lời khích lệ mà trước đây cậu chưa từng được nghe: “Này chú bé, chú có thể chơi pi-a-nô được đấy! Ta nghĩ là chú có thể chơi được… nếu như chú chịu khó luyện tập 7 tiếng mỗi ngày.”
Ôi chao, đó mới thực sự là nguồn cổ vũ lớn lao mà cậu cần đến. Ru-bin-xtên vĩ đại đã bảo là cậu có thể chơi đàn được! Cậu sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian để luyện tập nếu muốn chơi đàn, nhưng mà cậu có thể chơi được! Thậm chí có thể chơi giỏi! An – tôn Ru-bin-xtên đã nói như vậy mà!
Cậu bé về miệt mài tập luyện, cậu bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày, và sau nhiều năm, công lao khó nhọc của cậu đã được tặng thưởng: Gian Pa-đơ –riêu-xki trở thành một trong những nghệ sĩ dương cầm lừng danh nhất thời bấy giờ. Một lời động viên đơn giản đã mang đến nội lực làm bừng lên ngọn lửa đam mê trong lòng một cậu bé, ngọn lửa ấy vẫn cháy sáng mãi trong nhiều năm trời.
Hãy nhớ rằng những lới động viên mà bạn đang trao gởi hôm nay đôi khi làm thay đổi được mãi mãi cuộc đời của người đã đón nhận nó. | Cậu bé người Ba Lan trong câu chuyện đã học chơi những loại nhạc cụ nào? | [
"Dương cầm, kèn.",
"Kèn, vi-ô-lông.",
"Vi-ô-lông, dương cầm.",
"Dương cầm."
] | A |
Một cậu bé người Ba Lan muốn học đàn dương cầm, thế nhưng cha cậu lại bảo mấy ngón tay của cậu múp míp và ngắn quá, không thể nào chơi đàn hay được. Ông khuyên cậu hãy thử học chơi kèn, thế rồi sau đó một nhạc công chuyên nghiệp lại nói rằng cậu không có được đôi môi thích hợp.
Một ngày kia, cậu được gặp gỡ nhạc sĩ dương cầm lừng danh An-tôn Ru-bin-xtên. Con người nổi tiếng này đã trao cho cậu một lời khích lệ mà trước đây cậu chưa từng được nghe: “Này chú bé, chú có thể chơi pi-a-nô được đấy! Ta nghĩ là chú có thể chơi được… nếu như chú chịu khó luyện tập 7 tiếng mỗi ngày.”
Ôi chao, đó mới thực sự là nguồn cổ vũ lớn lao mà cậu cần đến. Ru-bin-xtên vĩ đại đã bảo là cậu có thể chơi đàn được! Cậu sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian để luyện tập nếu muốn chơi đàn, nhưng mà cậu có thể chơi được! Thậm chí có thể chơi giỏi! An – tôn Ru-bin-xtên đã nói như vậy mà!
Cậu bé về miệt mài tập luyện, cậu bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày, và sau nhiều năm, công lao khó nhọc của cậu đã được tặng thưởng: Gian Pa-đơ –riêu-xki trở thành một trong những nghệ sĩ dương cầm lừng danh nhất thời bấy giờ. Một lời động viên đơn giản đã mang đến nội lực làm bừng lên ngọn lửa đam mê trong lòng một cậu bé, ngọn lửa ấy vẫn cháy sáng mãi trong nhiều năm trời.
Hãy nhớ rằng những lới động viên mà bạn đang trao gởi hôm nay đôi khi làm thay đổi được mãi mãi cuộc đời của người đã đón nhận nó. | Vì sao cha cậu khuyên cậu không nên học đàn dương cầm? | [
"Vì cậu không có đôi môi thích hợp.",
"Vì các ngón tay của cậu múp míp và ngắn quá.",
"Vì cậu không có năng khiếu.",
"Vì các ngón tay của cậu bé quá to."
] | B |
Một cậu bé người Ba Lan muốn học đàn dương cầm, thế nhưng cha cậu lại bảo mấy ngón tay của cậu múp míp và ngắn quá, không thể nào chơi đàn hay được. Ông khuyên cậu hãy thử học chơi kèn, thế rồi sau đó một nhạc công chuyên nghiệp lại nói rằng cậu không có được đôi môi thích hợp.
Một ngày kia, cậu được gặp gỡ nhạc sĩ dương cầm lừng danh An-tôn Ru-bin-xtên. Con người nổi tiếng này đã trao cho cậu một lời khích lệ mà trước đây cậu chưa từng được nghe: “Này chú bé, chú có thể chơi pi-a-nô được đấy! Ta nghĩ là chú có thể chơi được… nếu như chú chịu khó luyện tập 7 tiếng mỗi ngày.”
Ôi chao, đó mới thực sự là nguồn cổ vũ lớn lao mà cậu cần đến. Ru-bin-xtên vĩ đại đã bảo là cậu có thể chơi đàn được! Cậu sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian để luyện tập nếu muốn chơi đàn, nhưng mà cậu có thể chơi được! Thậm chí có thể chơi giỏi! An – tôn Ru-bin-xtên đã nói như vậy mà!
Cậu bé về miệt mài tập luyện, cậu bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày, và sau nhiều năm, công lao khó nhọc của cậu đã được tặng thưởng: Gian Pa-đơ –riêu-xki trở thành một trong những nghệ sĩ dương cầm lừng danh nhất thời bấy giờ. Một lời động viên đơn giản đã mang đến nội lực làm bừng lên ngọn lửa đam mê trong lòng một cậu bé, ngọn lửa ấy vẫn cháy sáng mãi trong nhiều năm trời.
Hãy nhớ rằng những lới động viên mà bạn đang trao gởi hôm nay đôi khi làm thay đổi được mãi mãi cuộc đời của người đã đón nhận nó. | Nguyên nhân nào dẫn đến sau này cậu trở thành một nghệ sĩ dương cầm lừng danh? | [
"Vì lời động viên lớn lao của nghệ sĩ pi-a-nô An-tôn Ru-bin-xtên đã khiến cậu tự tin và luyện tập miệt mài.",
"Vì cậu có năng khiếu đặc biệt.",
"Vì cậu có thầy giáo giỏi.",
"Vì cậu có người thầy quá xuất sắc."
] | A |
Một cậu bé người Ba Lan muốn học đàn dương cầm, thế nhưng cha cậu lại bảo mấy ngón tay của cậu múp míp và ngắn quá, không thể nào chơi đàn hay được. Ông khuyên cậu hãy thử học chơi kèn, thế rồi sau đó một nhạc công chuyên nghiệp lại nói rằng cậu không có được đôi môi thích hợp.
Một ngày kia, cậu được gặp gỡ nhạc sĩ dương cầm lừng danh An-tôn Ru-bin-xtên. Con người nổi tiếng này đã trao cho cậu một lời khích lệ mà trước đây cậu chưa từng được nghe: “Này chú bé, chú có thể chơi pi-a-nô được đấy! Ta nghĩ là chú có thể chơi được… nếu như chú chịu khó luyện tập 7 tiếng mỗi ngày.”
Ôi chao, đó mới thực sự là nguồn cổ vũ lớn lao mà cậu cần đến. Ru-bin-xtên vĩ đại đã bảo là cậu có thể chơi đàn được! Cậu sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian để luyện tập nếu muốn chơi đàn, nhưng mà cậu có thể chơi được! Thậm chí có thể chơi giỏi! An – tôn Ru-bin-xtên đã nói như vậy mà!
Cậu bé về miệt mài tập luyện, cậu bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày, và sau nhiều năm, công lao khó nhọc của cậu đã được tặng thưởng: Gian Pa-đơ –riêu-xki trở thành một trong những nghệ sĩ dương cầm lừng danh nhất thời bấy giờ. Một lời động viên đơn giản đã mang đến nội lực làm bừng lên ngọn lửa đam mê trong lòng một cậu bé, ngọn lửa ấy vẫn cháy sáng mãi trong nhiều năm trời.
Hãy nhớ rằng những lới động viên mà bạn đang trao gởi hôm nay đôi khi làm thay đổi được mãi mãi cuộc đời của người đã đón nhận nó. | Câu chuyện muốn nói với em điều gì? | [
"Hãy biết khen mọi người, những lời khen ấy làm cho người khác phấn khởi và tự tin trong cuộc sống.",
"Hãy biết nói những lời động viên mọi người vì có thể những lời động viên đó sẽ làm thay đổi cuộc đời của một con người.",
"Hãy miệt mài học tập thì sẽ đạt được thành công.",
"Hãy chăm chỉ và siêng năng để làm được nhiều việc hơn."
] | B |
Một cậu bé người Ba Lan muốn học đàn dương cầm, thế nhưng cha cậu lại bảo mấy ngón tay của cậu múp míp và ngắn quá, không thể nào chơi đàn hay được. Ông khuyên cậu hãy thử học chơi kèn, thế rồi sau đó một nhạc công chuyên nghiệp lại nói rằng cậu không có được đôi môi thích hợp.
Một ngày kia, cậu được gặp gỡ nhạc sĩ dương cầm lừng danh An-tôn Ru-bin-xtên. Con người nổi tiếng này đã trao cho cậu một lời khích lệ mà trước đây cậu chưa từng được nghe: “Này chú bé, chú có thể chơi pi-a-nô được đấy! Ta nghĩ là chú có thể chơi được… nếu như chú chịu khó luyện tập 7 tiếng mỗi ngày.”
Ôi chao, đó mới thực sự là nguồn cổ vũ lớn lao mà cậu cần đến. Ru-bin-xtên vĩ đại đã bảo là cậu có thể chơi đàn được! Cậu sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian để luyện tập nếu muốn chơi đàn, nhưng mà cậu có thể chơi được! Thậm chí có thể chơi giỏi! An – tôn Ru-bin-xtên đã nói như vậy mà!
Cậu bé về miệt mài tập luyện, cậu bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày, và sau nhiều năm, công lao khó nhọc của cậu đã được tặng thưởng: Gian Pa-đơ –riêu-xki trở thành một trong những nghệ sĩ dương cầm lừng danh nhất thời bấy giờ. Một lời động viên đơn giản đã mang đến nội lực làm bừng lên ngọn lửa đam mê trong lòng một cậu bé, ngọn lửa ấy vẫn cháy sáng mãi trong nhiều năm trời.
Hãy nhớ rằng những lới động viên mà bạn đang trao gởi hôm nay đôi khi làm thay đổi được mãi mãi cuộc đời của người đã đón nhận nó. | Cậu bé là người nước nào? | [
"Ba Lan.",
"Hà Lan.",
"Mỹ.",
"Pháp."
] | A |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Loài gà có khả năng đặc biệt gì giống người? | [
"Biết yêu.",
"Biết nói.",
"Biết viết.",
"Biết làm toán."
] | B |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Khi còn trong vỏ trứng, gà mẹ và gà con tâm sự với nhau bằng cách nào? | [
"Gà mẹ gõ mỏ lên vỏ trứng.",
"Gà mẹ gọi điện cho gà con.",
"Gà mẹ đạp nhẹ vào quả trứng.",
"Gà mẹ kêu cục cục."
] | A |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Khi gà mẹ vừa đi thong thả vừa kêu "cúc, cúc, cúc" là có nghĩa gì? | [
"Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi.",
"Tai họa, nấp mau.",
"Lại đây các con, mồi ngon lắm.",
"Chào mừng con đến với thế giới."
] | A |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Khi gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh: "cúc, cúc, cúc" là có nghĩa gì? | [
"Chào mừng con đến với thế giới.",
"Lại đây các con, mồi ngon lắm.",
"Không có gì nguy hiểm.",
"Tai họa, nấp mau."
] | B |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Khi gà mẹ xù lông, miệng kêu liên tục gấp gáp "roóc roóc", có ý nghĩa là gì? | [
"Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!.",
"Chào mừng con đến với thế giới!.",
"Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!.",
"Tai họa! Nấp mau!."
] | D |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Gà con sẽ làm gì khi nghe gà mẹ kêu "roóc roóc"? | [
"Lập tức chui vào cánh mẹ, nằm im.",
"Xôn xao đi tìm mồi.",
"Phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ.",
"Chui ngay vào ổ."
] | A |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Gà mẹ và gà con giao tiếp với nhau bằng cách nào? | [
"Tiếng kêu (cục cục, roóc roóc).",
"Biểu hiện (thong thả, xù lông).",
"Tiếng kêu và biểu hiện.",
"Qua ngôn ngữ hình thể."
] | C |
Loài gà cũng biết nói đấy, các em ạ!
Từ khi gà con còn nằm trong vỏ trứng, gà mẹ đã nói chuyện với chúng bằng cách gõ mỏ lên vỏ trứng, còn chúng thì phát tín hiệu nũng nịu đáp lời mẹ. Khi gà mẹ thong thả dắt bầy con đi kiếm mồi, miệng kêu đều đều "cúc ... cúc ... cúc", thế có nghĩa là: "Không có gì nguy hiểm. Các con kiếm mồi đi!" Gà mẹ vừa bới vừa kêu nhanh "cúc, cúc, cúc", tức là nó gọi: "Lại đây mau các con, mồi ngon lắm!" Gà mẹ mà xù lông, miệng kêu liên tục, gấp gáp "roóc, roóc", gà con phải hiểu: "Tai họa! Nấp mau!" Đàn con đang xôn xao lập tức chui hết vào cánh mẹ, nằm im. Tới lúc mẹ lại "cúc ... cúc ... cúc" đều đều, chúng mới hớn hở chui ra. | Ý nghĩa của bài đọc này là gì? | [
"Chỉ có gà mẹ mới yêu thương và chăm sóc gà con chu đáo.",
"Mỗi loài động vật đều có ngôn ngữ và cách biểu hiện tình cảm riêng.",
"Gà mẹ và gà con giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ rất đặc biệt.",
"Mỗi loài động vật đều biết đẻ con và nuôi con."
] | B |
Ba em làm nghề gác rừng. Tình yêu rừng của ba đã sớm truyền sang em.
Sáng hôm ấy, ba về thăm bà nội ốm. Chiều đến, em đi loanh quanh theo lối ba vẫn đi tuần rừng. Phát hiện những dấu chân người lớn hằn trên đất, em thắc mắc: "Hai ngày nay đâu có đoàn khách tham quan nào?" Thấy lạ, em lần theo dấu chân. Khoảng hơn chục cây to cộ đã bị chặt thành từng khúc dài. Gần đó có tiếng bàn bạc:
- Mày đã dặn lão Sáu Bơ tối đánh xe ra bìa rừng chưa?
Qua khe lá, em thấy hai gã trộm. Lừa khi hai gã mải cột các khúc gỗ, em lén chạy. Em chạy theo đường tắt về quán bà Hai, xin bà cho gọi điện thoại. Một giọng nói rắn rỏi vang lên ở đầu dây bên kia:
- A lô! Công an huyện đây!
Sau khi nghe em báo tin có bọn trộm gỗ, các chú công an dặn dò em cách phối hợp với các chú để bắt bọn trộm, thu lại gỗ.
Đêm ấy, lòng em như lửa đốt. Nghe thấy tiếng bành bạch của xe chở trộm gỗ, em lao ra. Chiếc xe tới gần... tới gần, mắc vào sợi dây chão chăng ngang đường, gỗ văng ra. Bọn trộm đang loay hoay lượm lại gỗ thì xe công an lao tới.
Ba gã trộm đứng khựng lại như rô bốt hết pin. Tiếng còng tay đã vang lên lách cách. Một chú công an vỗ vai em:
- Cháu quả là chàng gác rừng dũng cảm! | Ba em làm nghề gì? | [
"Lính biên phòng.",
"Bộ đội hải quân.",
"Kiểm lâm.",
"Lái xe."
] | C |
Ba em làm nghề gác rừng. Tình yêu rừng của ba đã sớm truyền sang em.
Sáng hôm ấy, ba về thăm bà nội ốm. Chiều đến, em đi loanh quanh theo lối ba vẫn đi tuần rừng. Phát hiện những dấu chân người lớn hằn trên đất, em thắc mắc: "Hai ngày nay đâu có đoàn khách tham quan nào?" Thấy lạ, em lần theo dấu chân. Khoảng hơn chục cây to cộ đã bị chặt thành từng khúc dài. Gần đó có tiếng bàn bạc:
- Mày đã dặn lão Sáu Bơ tối đánh xe ra bìa rừng chưa?
Qua khe lá, em thấy hai gã trộm. Lừa khi hai gã mải cột các khúc gỗ, em lén chạy. Em chạy theo đường tắt về quán bà Hai, xin bà cho gọi điện thoại. Một giọng nói rắn rỏi vang lên ở đầu dây bên kia:
- A lô! Công an huyện đây!
Sau khi nghe em báo tin có bọn trộm gỗ, các chú công an dặn dò em cách phối hợp với các chú để bắt bọn trộm, thu lại gỗ.
Đêm ấy, lòng em như lửa đốt. Nghe thấy tiếng bành bạch của xe chở trộm gỗ, em lao ra. Chiếc xe tới gần... tới gần, mắc vào sợi dây chão chăng ngang đường, gỗ văng ra. Bọn trộm đang loay hoay lượm lại gỗ thì xe công an lao tới.
Ba gã trộm đứng khựng lại như rô bốt hết pin. Tiếng còng tay đã vang lên lách cách. Một chú công an vỗ vai em:
- Cháu quả là chàng gác rừng dũng cảm! | Sự việc nào cho cho thấy bạn nhỏ là người dũng cảm | [
"Lần theo dấu chân của người lớn.",
"Chạy đi báo công an về hành động của bọn trộm.",
"Thắc mắc vì sao lại có dấu chân.",
"Tất cả các ý trên."
] | B |
Ba em làm nghề gác rừng. Tình yêu rừng của ba đã sớm truyền sang em.
Sáng hôm ấy, ba về thăm bà nội ốm. Chiều đến, em đi loanh quanh theo lối ba vẫn đi tuần rừng. Phát hiện những dấu chân người lớn hằn trên đất, em thắc mắc: "Hai ngày nay đâu có đoàn khách tham quan nào?" Thấy lạ, em lần theo dấu chân. Khoảng hơn chục cây to cộ đã bị chặt thành từng khúc dài. Gần đó có tiếng bàn bạc:
- Mày đã dặn lão Sáu Bơ tối đánh xe ra bìa rừng chưa?
Qua khe lá, em thấy hai gã trộm. Lừa khi hai gã mải cột các khúc gỗ, em lén chạy. Em chạy theo đường tắt về quán bà Hai, xin bà cho gọi điện thoại. Một giọng nói rắn rỏi vang lên ở đầu dây bên kia:
- A lô! Công an huyện đây!
Sau khi nghe em báo tin có bọn trộm gỗ, các chú công an dặn dò em cách phối hợp với các chú để bắt bọn trộm, thu lại gỗ.
Đêm ấy, lòng em như lửa đốt. Nghe thấy tiếng bành bạch của xe chở trộm gỗ, em lao ra. Chiếc xe tới gần... tới gần, mắc vào sợi dây chão chăng ngang đường, gỗ văng ra. Bọn trộm đang loay hoay lượm lại gỗ thì xe công an lao tới.
Ba gã trộm đứng khựng lại như rô bốt hết pin. Tiếng còng tay đã vang lên lách cách. Một chú công an vỗ vai em:
- Cháu quả là chàng gác rừng dũng cảm! | Qua câu chuyện, em học tập được ở bạn nhỏ điều gì? | [
"Phải biết hợp tác với các chú công an.",
"Phải có tinh thần bắt cướp.",
"Phải có tinh thần bảo vệ tài sản chung.",
"Phải chăm ngoan học giỏi."
] | C |
Ba em làm nghề gác rừng. Tình yêu rừng của ba đã sớm truyền sang em.
Sáng hôm ấy, ba về thăm bà nội ốm. Chiều đến, em đi loanh quanh theo lối ba vẫn đi tuần rừng. Phát hiện những dấu chân người lớn hằn trên đất, em thắc mắc: "Hai ngày nay đâu có đoàn khách tham quan nào?" Thấy lạ, em lần theo dấu chân. Khoảng hơn chục cây to cộ đã bị chặt thành từng khúc dài. Gần đó có tiếng bàn bạc:
- Mày đã dặn lão Sáu Bơ tối đánh xe ra bìa rừng chưa?
Qua khe lá, em thấy hai gã trộm. Lừa khi hai gã mải cột các khúc gỗ, em lén chạy. Em chạy theo đường tắt về quán bà Hai, xin bà cho gọi điện thoại. Một giọng nói rắn rỏi vang lên ở đầu dây bên kia:
- A lô! Công an huyện đây!
Sau khi nghe em báo tin có bọn trộm gỗ, các chú công an dặn dò em cách phối hợp với các chú để bắt bọn trộm, thu lại gỗ.
Đêm ấy, lòng em như lửa đốt. Nghe thấy tiếng bành bạch của xe chở trộm gỗ, em lao ra. Chiếc xe tới gần... tới gần, mắc vào sợi dây chão chăng ngang đường, gỗ văng ra. Bọn trộm đang loay hoay lượm lại gỗ thì xe công an lao tới.
Ba gã trộm đứng khựng lại như rô bốt hết pin. Tiếng còng tay đã vang lên lách cách. Một chú công an vỗ vai em:
- Cháu quả là chàng gác rừng dũng cảm! | Đâu không phải là nội dung của câu chuyện sau là gì? | [
"Ca ngợi những người lính gác rừng.",
"Ca ngợi sự thông minh, dũng cảm của chú bé nhỏ tuổi.",
"Biểu dương ý thức bảo vệ rừng.",
"Tất cả các ý trên."
] | A |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Nam Phi bên cạnh nổi tiếng là nước nhiều vàng, kim cương, còn nổi tiếng về điều gì? | [
"Nạn phân biệt chủng tộc.",
"Nguồn lao động dồi dào.",
"Nhiều dầu mỏ khí đốt.",
"Nhiều đá quý và tài nguyên."
] | A |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Chế độ phân biệt chủng tộc còn được toàn thé giới biết đến với tên gọi nào khác? | [
"Diệt chủng khơ-me đỏ.",
"Ba-lai-ca.",
"Diệt chủng pôn-pốt.",
"A-pác-thai."
] | D |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Chế độ a-pác-thai chỉ sự kì thị chủng tộc với những người nào? | [
"Người da đỏ.",
"Người da màu.",
"Người da vàng.",
"Người da trắng."
] | B |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Dưới chế độ phân biệt chủng tộc, người da đen bị đối xử như thế nào? | [
"Họ được sống chung bình đẳng với những người da trắng.",
"Họ được quyền đấu tranh đòi tự do, bình đẳng.",
"Họ không được hưởng một chút tự do, dân chủ nào.",
"Họ được đối xử công bằng, lương bằng mức lương của người da trắng."
] | C |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Dưới chế độ a-pác-thai, ai là người nắm chính quyền, làm chủ về kinh tế? | [
"Người da trắng.",
"Người da đỏ.",
"Người da đen.",
"Người da vàng."
] | A |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Người Nam Phi đã làm gì để xóa bỏ chế độ phân biệt chủng tộc? | [
"Họ đã lập Nen-xơn Man-lê-la lên làm Tổng thống để đấu tranh.",
"Họ đã kêu gọi sự ủng hộ và phán xử của Liên Hợp Quốc.",
"Họ đã cầu xin sự giúp đỡ của các vị thần.",
"Họ đã đứng lên đòi bình đẳng, đấu tranh bền bỉ để giành thắng lợi."
] | D |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Cuộc đấu tranh chống nạn phân biệt chủng tộc có được nhân dân thế giới ủng hộ không? | [
"Được đông đảo nhân dân toàn thế giới ủng hộ.",
"Không nhận được sự ủng hộ của nhân dân thế giới.",
"Bị nhân dân toàn thế giới lên án, phê phán.",
"Bị nhân loại quay lưng lại."
] | A |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Vì sao cuộc đấu tranh chống chế độ a-pác-thai được đông đảo nhân dân trên thế giới ủng hộ? | [
"Vì nó đấu tranh cho tự do và công lí, chống lại chế độ bạo tàn.",
"Vì người da đen chiếm phần lớn dân số thế giới.",
"Vì sự nổi tiếng và tốt bụng của người da đen.",
"Vì a-pác-thai là cuộc chiến tranh phi nghĩa, bạo tàn."
] | A |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Vị Tổng thống đầu tiên của nước Cộng hòa Nam Phi tên là gì? | [
"Nen-xơn Man-đê-la.",
"Zacob Zuma.",
"Phi-đen Cát-xtơ-rô.",
"Cay-xon Phôm-vi-hẳn."
] | A |
Nam Phi là một nước nổi tiếng nhiều vàng, kim cương, nhưng cũng nổi tiếng về nạn phân biệt chủng tộc. Chế độ phân biệt chủng tộc ở đây được toàn thế giới biết đến với tên gọi a-pác-thai.
Ở nước này, người da trắng chỉ chiếm 1/5 dân số nhưng lại nắm gần 9/10 đất trồng trọt, 3/4 tổng thu nhập và toàn bộ hầm mỏ, xí nghiệp, ngân hàng,... Ngược lại, người da đen phải làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, lương chỉ bằng 1/7 hay 1/10 lương của công nhân da trắng. Họ phải sống, chữa bệnh, đi học ở những khu riêng và không được hưởng một chút quyền tự do, dân chủ nào.
Bất bình với chế độ a-pác-thai, người da đen đã đứng lên đòi bình đẳng. Cuộc đấu tranh dũng cảm và bền bỉ của họ được sự ủng hộ của những người yêu chuộng tự do và công lí trên toàn thế giới, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Ngày 17-6-1991, chính quyền Nam Phi buộc phải hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc. Ngày 27-4-1994, cuộc tổng tuyển cử đa sắc tộc đầu tiên được tổ chức. Luật sư da đen Nen-xơn Man-đê-la, người từng bị giam cầm suốt 27 năm vì đấu tranh chống chế độ a-pác-thai, được bầu làm tổng thống. Chế độ phân biệt chủng tộc xấu xa nhất hành tinh đã chấm dứt trước khi nhân loại bước vào thế kỉ XXI. | Trước sức ép đấu tranh của người da đen, chính quyền người da trắng buộc phải làm gì? | [
"Tuyên bố từ bỏ quyền lãnh đạo.",
"Hủy bỏ sắc lệnh diệt chủng khơ-me đỏ.",
"Hủy bỏ sắc lệnh phân biệt chủng tộc.",
"Hủy bỏ sắc lệnh diệt chủng pôn-pốt."
] | C |
Họ và tên: Vũ Cao Bảo
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 23 - 4 - 2012
Nơi sinh: Thái Bình
Quê quán: Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.
Nơi ở hiện nay: 35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.
Học sinh lớp: 2B
Trường: Tiểu học Võ Thị Sáu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 15 tháng 8 năm 2018
Người tự thuật
Vũ Cao Bảo | Vũ Cao Bảo sinh vào năm nào? | [
"2011.",
"2012.",
"2013.",
"2014."
] | B |
Họ và tên: Vũ Cao Bảo
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 23 - 4 - 2012
Nơi sinh: Thái Bình
Quê quán: Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.
Nơi ở hiện nay: 35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.
Học sinh lớp: 2B
Trường: Tiểu học Võ Thị Sáu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 15 tháng 8 năm 2018
Người tự thuật
Vũ Cao Bảo | Tên của người viết tự thuật này là gì? | [
"Vũ Cao Bảo.",
"Vũ Cao.",
"Cao Bảo.",
"Thái Thanh."
] | A |
Họ và tên: Vũ Cao Bảo
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 23 - 4 - 2012
Nơi sinh: Thái Bình
Quê quán: Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.
Nơi ở hiện nay: 35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.
Học sinh lớp: 2B
Trường: Tiểu học Võ Thị Sáu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 15 tháng 8 năm 2018
Người tự thuật
Vũ Cao Bảo | Bạn Vũ Cao Bảo sinh ra ở nơi nào? | [
"Hà Nam.",
"Thái Bình.",
"Hà Nội.",
"Thái Nguyên."
] | B |
Họ và tên: Vũ Cao Bảo
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 23 - 4 - 2012
Nơi sinh: Thái Bình
Quê quán: Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.
Nơi ở hiện nay: 35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.
Học sinh lớp: 2B
Trường: Tiểu học Võ Thị Sáu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 15 tháng 8 năm 2018
Người tự thuật
Vũ Cao Bảo | Bạn Vũ Cao Bảo đang học lớp nào? | [
"1A.",
"2B.",
"2C.",
"3A."
] | B |
Họ và tên: Vũ Cao Bảo
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 23 - 4 - 2012
Nơi sinh: Thái Bình
Quê quán: Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.
Nơi ở hiện nay: 35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.
Học sinh lớp: 2B
Trường: Tiểu học Võ Thị Sáu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 15 tháng 8 năm 2018
Người tự thuật
Vũ Cao Bảo | Bạn Vũ Cao Bảo đang học trường nào? | [
"Trường tiểu học Tây Tiến.",
"Trường tiểu học Hàng Bạc.",
"Trường tiểu học Võ Thị Sáu.",
"Trường tiểu học Đông Hưng."
] | C |
Họ và tên: Vũ Cao Bảo
Giới tính: Nam
Ngày sinh: 23 - 4 - 2012
Nơi sinh: Thái Bình
Quê quán: Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.
Nơi ở hiện nay: 35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.
Học sinh lớp: 2B
Trường: Tiểu học Võ Thị Sáu, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Hà Nội, ngày 15 tháng 8 năm 2018
Người tự thuật
Vũ Cao Bảo | Bạn Vũ Cao Bảo đang sống ở đâu? | [
"Xã Tây Tiến, huyện Đông Hưng, Thái Bình.",
"35 phố Hàng Bạc, quận Hoàn kiếm, Hà Nội.",
"Đường Võ Thị Sáu, Hoàn Kiếm, Hà Nội.",
"Đường Đông Hưng, Hà Hội."
] | B |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Cụm từ nào được lặp đi lặp lại nhiều nhất trong bài thơ? | [
"Sớm mẹ về.",
"Con chưa ngoan.",
"Con đã ngoan đâu.",
"Khi mẹ vắng nhà."
] | D |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Từ "quang" trong câu thơ "Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn" có ý nghĩa là gì? | [
"Ánh sáng của điện.",
"Sạch, hết vướng víu.",
"Sáng, như bóng đèn.",
"Nghĩa là quang cảnh."
] | B |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Bạn nhỏ đã làm việc gì cùng chị mình? | [
"Giã gạo.",
"Quét sân, quét cổng.",
"Luộc khoai.",
"Thổi cơm."
] | A |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Hiệu quả những công việc mà bạn nhỏ làm như thế nào? | [
"Mọi việc đều tươm tất, chỉn chu.",
"Cơm dẻo.",
"Vườn sạch cỏ.",
"Gạo trắng tinh."
] | A |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Mẹ bạn nhỏ đã nói điều gì với bạn nhỏ? | [
"Ồ con ngoan quá!.",
"Dạo này ngoan thế!.",
"Dạo này ngoan thế?",
"Dạo này ngoan hơn rồi đấy!."
] | B |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Bạn nhỏ đã nói gì khi mẹ khen mình? | [
"Mẹ mua đồ chơi cho con mẹ nhé!.",
"Ôi vui quá, con cảm ơn mẹ!.",
"Vâng, mẹ thưởng cho con gì đi mẹ nhé!.",
"Không, mẹ ơi! Con đã ngoan đâu!."
] | D |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Vì sao bạn nhỏ không dám nhận lời khen của mẹ? | [
"Vì vẫn chưa giúp được mẹ nhiều, mẹ vẫn phải vất vả.",
"Vì bạn nhỏ chỉ muốn mẹ mua quà cho, không cần mẹ khen.",
"Vì không cần mẹ phải bận tâm lo lắng.",
"Vì bạn nhỏ chỉ muốn làm mẹ vui, không cần mẹ phải khen."
] | A |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Bạn nhỏ trong bài thơ này đã thật sự ngoan chưa? | [
"Rất hư.",
"Ngoan.",
"Chưa ngoan.",
"Mải chơi."
] | B |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Nội dung của bài thơ này là gì? | [
"Bạn nhỏ làm việc nhà đợi mẹ về mẹ khen.",
"Bạn nhỏ giúp đỡ mẹ việc nhà trong lúc mẹ đi vắng.",
"Bạn nhỏ tranh thủ làm việc nhà trong lúc đợi mẹ đi làm về.",
"Bạn nhỏ cùng chị làm việc nhà và đợi mẹ đi chợ về."
] | B |
Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai
Khi mẹ vắng nhà, em cũng chị giã gạo
Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm
Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn
Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng.
Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín
Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh
Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon
Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn
Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ.
Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế!
- Không, mẹ ơi ! Con đã ngoan đâu!
Áo mẹ mưa bạc đầu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan! | Bạn nhỏ trong bài thơ này đã ngoan như thế nào? | [
"Biết cùng phụ chị làm việc nhà và vui khi được mẹ khen.",
"Biết làm giúp mẹ việc nhà và ngoan ngoãn đợi mẹ về.",
"Biết giúp mẹ làm việc nhà, biết thương mẹ lo toan vất vả.",
"Biết tự học bài mà không cần mẹ kèm."
] | C |
Đêm ấy, dù đã làm việc rất khuya nhưng cô y tá vẫn cố gắng để đưa một thanh niên có dáng vẻ mệt mỏi đến bên giường của một bệnh nhân già. Cô cúi xuống người bệnh và khẽ khàng gọi: “Cụ ơi, con trai cụ đã đến rồi đây!”
Đôi mắt lạc thần của ông cụ cố gắng mở ra, rồi ánh lung linh vội khép lại. Chàng thanh niên nắm chặt bàn tay nhăn nheo của người bệnh và ngồi xuống bên ông cụ. Suốt đêm hôm đó, anh cứ ngồi như thế, chẳng thiết gì đến nghỉ ngơi, vừa cầm tay cụ già vừa thì thầm những lời an ủi, vỗ về bên tai ông cụ.
Đến rạng sáng thì cụ già qua đời. Các nhân viên y tế đến làm những thủ tục cần thiết. Cô y tá đêm qua cũng trở lại và đang nói lời chia buồn với chàng lính trẻ thì anh chợt ngắt ngang hỏi: “Ông cụ ấy là ai vậy?”
Cô y tá sửng sốt: “Tôi tưởng ông cụ là cha anh chứ!”
Ồ không, ông ấy không phải là cha tôi. – Chàng thanh niên nhẹ nhàng đáp.
- tôi chưa gặp ông cụ lần nào cả.
- Thế sao anh không nói cho tôi biết lúc tôi đưa anh đến gặp ông cụ?
- Tôi nghĩ là người ta đã nhầm giữa tôi và con trai cụ khi cấp phép, có thể do tôi và anh ấy trùng tên hay trùng quê quán gì đó. Ông cụ đang rất mong mỏi được gặp con trai mà anh ấy lại không có mặt ở đây, khi dến bên cụ tôi nhận thấy cụ đã yếu đến nỗi không thể nhận ra tôi không phải là con trai cụ. Tôi nghĩ cụ rất cần có ai đó ở bên nên tôi mới quyết định ở lại.
Mẹ Tê-rê-sa* đã nhắc nhở chúng ta rằng trong thế giới này lẽ ra không nên có ai phải chết trong nỗi đơn côi, không phải buồn khổ, đớn đau hay lặng lẽ khóc một mình trong những bất hạnh của đời mình.
Chúng ta sinh ra và cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường muôn vẻ của cuộc sống. Lúc nào cũng có ai đó sẵn lòng chìa cho ta bàn tay thân ái. Và luôn có một ai đó, quanh đây, đang mong mỏi được ta dắt dìu.
Chú thích: *Mẹ Tê-rê-sa (1910-1997), vốn là người An-ba-ni, được phái làm giáo sĩ thừa sai công giáo La Mã tại Ấn Độ. Mẹ đã có nhiều hoạt động tích cực nhằm giúp đỡ người nghèo, được giải Nô Ben hòa bình năm 1979. | Người ta đã đưa ai đến bên một già đang hấp hối? | [
"Một thanh niên là bạn con trai cụ.",
"Người con trai cụ.",
"Một thanh niên xa lạ.",
"Một đứa bé lạ lùng."
] | C |
Đêm ấy, dù đã làm việc rất khuya nhưng cô y tá vẫn cố gắng để đưa một thanh niên có dáng vẻ mệt mỏi đến bên giường của một bệnh nhân già. Cô cúi xuống người bệnh và khẽ khàng gọi: “Cụ ơi, con trai cụ đã đến rồi đây!”
Đôi mắt lạc thần của ông cụ cố gắng mở ra, rồi ánh lung linh vội khép lại. Chàng thanh niên nắm chặt bàn tay nhăn nheo của người bệnh và ngồi xuống bên ông cụ. Suốt đêm hôm đó, anh cứ ngồi như thế, chẳng thiết gì đến nghỉ ngơi, vừa cầm tay cụ già vừa thì thầm những lời an ủi, vỗ về bên tai ông cụ.
Đến rạng sáng thì cụ già qua đời. Các nhân viên y tế đến làm những thủ tục cần thiết. Cô y tá đêm qua cũng trở lại và đang nói lời chia buồn với chàng lính trẻ thì anh chợt ngắt ngang hỏi: “Ông cụ ấy là ai vậy?”
Cô y tá sửng sốt: “Tôi tưởng ông cụ là cha anh chứ!”
Ồ không, ông ấy không phải là cha tôi. – Chàng thanh niên nhẹ nhàng đáp.
- tôi chưa gặp ông cụ lần nào cả.
- Thế sao anh không nói cho tôi biết lúc tôi đưa anh đến gặp ông cụ?
- Tôi nghĩ là người ta đã nhầm giữa tôi và con trai cụ khi cấp phép, có thể do tôi và anh ấy trùng tên hay trùng quê quán gì đó. Ông cụ đang rất mong mỏi được gặp con trai mà anh ấy lại không có mặt ở đây, khi dến bên cụ tôi nhận thấy cụ đã yếu đến nỗi không thể nhận ra tôi không phải là con trai cụ. Tôi nghĩ cụ rất cần có ai đó ở bên nên tôi mới quyết định ở lại.
Mẹ Tê-rê-sa* đã nhắc nhở chúng ta rằng trong thế giới này lẽ ra không nên có ai phải chết trong nỗi đơn côi, không phải buồn khổ, đớn đau hay lặng lẽ khóc một mình trong những bất hạnh của đời mình.
Chúng ta sinh ra và cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường muôn vẻ của cuộc sống. Lúc nào cũng có ai đó sẵn lòng chìa cho ta bàn tay thân ái. Và luôn có một ai đó, quanh đây, đang mong mỏi được ta dắt dìu.
Chú thích: *Mẹ Tê-rê-sa (1910-1997), vốn là người An-ba-ni, được phái làm giáo sĩ thừa sai công giáo La Mã tại Ấn Độ. Mẹ đã có nhiều hoạt động tích cực nhằm giúp đỡ người nghèo, được giải Nô Ben hòa bình năm 1979. | Điều gì làm cô y tá ngạc nhiên? | [
"Cụ già qua đời.",
"Cậu thanh niên không phải là con cụ già.",
"Cậu thanh niên đã ngồi bên cụ già suốt đêm.",
"Cậu thanh niên quá trẻ."
] | B |
Đêm ấy, dù đã làm việc rất khuya nhưng cô y tá vẫn cố gắng để đưa một thanh niên có dáng vẻ mệt mỏi đến bên giường của một bệnh nhân già. Cô cúi xuống người bệnh và khẽ khàng gọi: “Cụ ơi, con trai cụ đã đến rồi đây!”
Đôi mắt lạc thần của ông cụ cố gắng mở ra, rồi ánh lung linh vội khép lại. Chàng thanh niên nắm chặt bàn tay nhăn nheo của người bệnh và ngồi xuống bên ông cụ. Suốt đêm hôm đó, anh cứ ngồi như thế, chẳng thiết gì đến nghỉ ngơi, vừa cầm tay cụ già vừa thì thầm những lời an ủi, vỗ về bên tai ông cụ.
Đến rạng sáng thì cụ già qua đời. Các nhân viên y tế đến làm những thủ tục cần thiết. Cô y tá đêm qua cũng trở lại và đang nói lời chia buồn với chàng lính trẻ thì anh chợt ngắt ngang hỏi: “Ông cụ ấy là ai vậy?”
Cô y tá sửng sốt: “Tôi tưởng ông cụ là cha anh chứ!”
Ồ không, ông ấy không phải là cha tôi. – Chàng thanh niên nhẹ nhàng đáp.
- tôi chưa gặp ông cụ lần nào cả.
- Thế sao anh không nói cho tôi biết lúc tôi đưa anh đến gặp ông cụ?
- Tôi nghĩ là người ta đã nhầm giữa tôi và con trai cụ khi cấp phép, có thể do tôi và anh ấy trùng tên hay trùng quê quán gì đó. Ông cụ đang rất mong mỏi được gặp con trai mà anh ấy lại không có mặt ở đây, khi dến bên cụ tôi nhận thấy cụ đã yếu đến nỗi không thể nhận ra tôi không phải là con trai cụ. Tôi nghĩ cụ rất cần có ai đó ở bên nên tôi mới quyết định ở lại.
Mẹ Tê-rê-sa* đã nhắc nhở chúng ta rằng trong thế giới này lẽ ra không nên có ai phải chết trong nỗi đơn côi, không phải buồn khổ, đớn đau hay lặng lẽ khóc một mình trong những bất hạnh của đời mình.
Chúng ta sinh ra và cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường muôn vẻ của cuộc sống. Lúc nào cũng có ai đó sẵn lòng chìa cho ta bàn tay thân ái. Và luôn có một ai đó, quanh đây, đang mong mỏi được ta dắt dìu.
Chú thích: *Mẹ Tê-rê-sa (1910-1997), vốn là người An-ba-ni, được phái làm giáo sĩ thừa sai công giáo La Mã tại Ấn Độ. Mẹ đã có nhiều hoạt động tích cực nhằm giúp đỡ người nghèo, được giải Nô Ben hòa bình năm 1979. | Tại sao anh thanh niên đã ngồi suốt đêm bên cụ già? | [
"Vì không biết đi đâu.",
"Vì anh nghĩ cụ đang rất cần có ai đó ở bên cạnh vào lúc này.",
"Vì các bác sĩ yêu cầu như vậy.",
"Vì bác sĩ nghĩ anh là người bệnh."
] | B |
Đêm ấy, dù đã làm việc rất khuya nhưng cô y tá vẫn cố gắng để đưa một thanh niên có dáng vẻ mệt mỏi đến bên giường của một bệnh nhân già. Cô cúi xuống người bệnh và khẽ khàng gọi: “Cụ ơi, con trai cụ đã đến rồi đây!”
Đôi mắt lạc thần của ông cụ cố gắng mở ra, rồi ánh lung linh vội khép lại. Chàng thanh niên nắm chặt bàn tay nhăn nheo của người bệnh và ngồi xuống bên ông cụ. Suốt đêm hôm đó, anh cứ ngồi như thế, chẳng thiết gì đến nghỉ ngơi, vừa cầm tay cụ già vừa thì thầm những lời an ủi, vỗ về bên tai ông cụ.
Đến rạng sáng thì cụ già qua đời. Các nhân viên y tế đến làm những thủ tục cần thiết. Cô y tá đêm qua cũng trở lại và đang nói lời chia buồn với chàng lính trẻ thì anh chợt ngắt ngang hỏi: “Ông cụ ấy là ai vậy?”
Cô y tá sửng sốt: “Tôi tưởng ông cụ là cha anh chứ!”
Ồ không, ông ấy không phải là cha tôi. – Chàng thanh niên nhẹ nhàng đáp.
- tôi chưa gặp ông cụ lần nào cả.
- Thế sao anh không nói cho tôi biết lúc tôi đưa anh đến gặp ông cụ?
- Tôi nghĩ là người ta đã nhầm giữa tôi và con trai cụ khi cấp phép, có thể do tôi và anh ấy trùng tên hay trùng quê quán gì đó. Ông cụ đang rất mong mỏi được gặp con trai mà anh ấy lại không có mặt ở đây, khi dến bên cụ tôi nhận thấy cụ đã yếu đến nỗi không thể nhận ra tôi không phải là con trai cụ. Tôi nghĩ cụ rất cần có ai đó ở bên nên tôi mới quyết định ở lại.
Mẹ Tê-rê-sa* đã nhắc nhở chúng ta rằng trong thế giới này lẽ ra không nên có ai phải chết trong nỗi đơn côi, không phải buồn khổ, đớn đau hay lặng lẽ khóc một mình trong những bất hạnh của đời mình.
Chúng ta sinh ra và cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường muôn vẻ của cuộc sống. Lúc nào cũng có ai đó sẵn lòng chìa cho ta bàn tay thân ái. Và luôn có một ai đó, quanh đây, đang mong mỏi được ta dắt dìu.
Chú thích: *Mẹ Tê-rê-sa (1910-1997), vốn là người An-ba-ni, được phái làm giáo sĩ thừa sai công giáo La Mã tại Ấn Độ. Mẹ đã có nhiều hoạt động tích cực nhằm giúp đỡ người nghèo, được giải Nô Ben hòa bình năm 1979. | Câu chuyện muốn nói với em điều gì? | [
"Hãy cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường muôn vẻ của cuộc sống và sẵn lòng chìa bàn tay thân ái ra suởi ấm giúp đỡ mọi nguời chung quanh.",
"Hãy biết sống chan hoà với mọi người.",
"Hãy biết kiên trì làm việc.",
"Hãy cần cù và siêng năng."
] | A |
Đêm ấy, dù đã làm việc rất khuya nhưng cô y tá vẫn cố gắng để đưa một thanh niên có dáng vẻ mệt mỏi đến bên giường của một bệnh nhân già. Cô cúi xuống người bệnh và khẽ khàng gọi: “Cụ ơi, con trai cụ đã đến rồi đây!”
Đôi mắt lạc thần của ông cụ cố gắng mở ra, rồi ánh lung linh vội khép lại. Chàng thanh niên nắm chặt bàn tay nhăn nheo của người bệnh và ngồi xuống bên ông cụ. Suốt đêm hôm đó, anh cứ ngồi như thế, chẳng thiết gì đến nghỉ ngơi, vừa cầm tay cụ già vừa thì thầm những lời an ủi, vỗ về bên tai ông cụ.
Đến rạng sáng thì cụ già qua đời. Các nhân viên y tế đến làm những thủ tục cần thiết. Cô y tá đêm qua cũng trở lại và đang nói lời chia buồn với chàng lính trẻ thì anh chợt ngắt ngang hỏi: “Ông cụ ấy là ai vậy?”
Cô y tá sửng sốt: “Tôi tưởng ông cụ là cha anh chứ!”
Ồ không, ông ấy không phải là cha tôi. – Chàng thanh niên nhẹ nhàng đáp.
- tôi chưa gặp ông cụ lần nào cả.
- Thế sao anh không nói cho tôi biết lúc tôi đưa anh đến gặp ông cụ?
- Tôi nghĩ là người ta đã nhầm giữa tôi và con trai cụ khi cấp phép, có thể do tôi và anh ấy trùng tên hay trùng quê quán gì đó. Ông cụ đang rất mong mỏi được gặp con trai mà anh ấy lại không có mặt ở đây, khi dến bên cụ tôi nhận thấy cụ đã yếu đến nỗi không thể nhận ra tôi không phải là con trai cụ. Tôi nghĩ cụ rất cần có ai đó ở bên nên tôi mới quyết định ở lại.
Mẹ Tê-rê-sa* đã nhắc nhở chúng ta rằng trong thế giới này lẽ ra không nên có ai phải chết trong nỗi đơn côi, không phải buồn khổ, đớn đau hay lặng lẽ khóc một mình trong những bất hạnh của đời mình.
Chúng ta sinh ra và cùng nắm tay nhau đi qua những chặng đường muôn vẻ của cuộc sống. Lúc nào cũng có ai đó sẵn lòng chìa cho ta bàn tay thân ái. Và luôn có một ai đó, quanh đây, đang mong mỏi được ta dắt dìu.
Chú thích: *Mẹ Tê-rê-sa (1910-1997), vốn là người An-ba-ni, được phái làm giáo sĩ thừa sai công giáo La Mã tại Ấn Độ. Mẹ đã có nhiều hoạt động tích cực nhằm giúp đỡ người nghèo, được giải Nô Ben hòa bình năm 1979. | Mẹ Tê-rê-sa sinh năm mấy? | [
"1910.",
"1997.",
"2007.",
"1980."
] | A |
Subsets and Splits